CÁI TẾT CUỐI CÙNG CỦA MẸ

“Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình”.

Tình mẫu tử từ lâu đã trở thành một trong những tình cảm máu thịt cao quý và thiêng liêng nhất đối với mỗi con người. Tình mẫu tử là khái niệm thuộc phạm trù tinh thần, được hiểu là tình cảm gắn bó, yêu thương, ruột thịt của mẹ và con. Đây là tình cảm được xuất phát từ hai phía, mẹ yêu thương con, con kính trọng, hiếu thuận với mẹ.

Bao đời nay, tình mẹ và sự hi sinh cao cả, vĩ đại của người mẹ luôn là đề tài được ngợi ca. Có thể khẳng định rằng, trên thế giới có nhiều tình cảm tốt đẹp, nhưng một trong những tình cảm tốt đẹp nhất chính là tình mẫu tử thiêng liêng. Tình mẫu tử là tình cảm của người mẹ dành cho đứa con của mình từ khi còn là chiếc bào thai bé nhỏ trong bụng.

Nhờ có tình mẫu tử, mỗi chúng ta được lớn lên, được hoàn thiện và phát triển từ ngoại hình và nhân cách, trở thành những người con thanh tú, những người công dân có ích cho xã hội. Không có mẹ sẽ không có mặt ta ở trên đời. Không có tình yêu thương, sự chăm sóc của mẹ, ta sẽ lớn lên với những thiệt thòi, tủi hổ hơn rất nhiều so với người khác. Không có công lao dạy dỗ, uốn nắn của mẹ, ta dễ phạm phải con đường sai lầm. Không có mẹ, ta không có chốn bình yên để trở về sau những giông bão ngoài kia. Có thể thấy, dù trong bất cứ thời đại, hoàn cảnh nào thì mẹ cũng là người đầu tiên và tiên quyết vô cùng quan trọng đối với mỗi người con chúng ta.

Nhân dịp tết đến xuân về – xuân Giáp thìn 2024, trân trọng được đăng bài thơ “CÁI TẾT CUỐI CÙNG CỦA MẸ” của tác giả N.N (Nguyễn Nam) về những tình cảm thiêng liêng mà tác giả đã giành cho Mẹ…

CÁI TẾT CUỐI CÙNG CỦA MẸ (!)

Cuối năm ấy, con về giỗ Cha,

Rồi ở nhà đón tết “Ta” cùng Mẹ.

Tết năm ấy, nhà không còn vắng vẻ.

Bao lâu rồi mới thấy Mẹ được vui…

 

Căn nhà xưa, năm anh em tôi,

Đã lớn lên trên vai gầy của Mẹ.

Đời bộ đội – Bố đi biền biệt thế,

Tết mới về, giành Bố bế mà thôi.

 

Năm anh em lần lượt ra đời,

Được đẵm trong tiếng à ơi của Mẹ.

Võng đay cũ, thấm đẫm mùi con trẻ,

Cò con ơi, ngủ nhé Mẹ chưa về…

 

Đứa lớn hát những lời ngô nghê,

Ru đứa nhỏ đợi Mẹ về mỗi buổi.

Thời gian trôi – mỗi năm thêm mỗi tuổi

Con đón xuân về còn Mẹ đuổi xuân đi.

 

Đời vất vả rồi bao cuộc chia ly,

Mẹ buồn đau, ngày Cha đi, đi mãi.

Hai thằng con, cũng sớm đi không trở lại.

Đầu bạc buồn… đưa tiễn mái đầu xanh…

 

Trời cuối năm, một chút nắng hanh.

Chiều trở gió, trút nhanh làn hơi lạnh.

Có con về, Mẹ không còn cô quạnh,

Nhà thêm người, cũng đỡ lạnh chiều nay.

 

Mồng một tết, mưa xuân lất phất bay,

Mẹ mừng nói: điều an lành năm mới.

Ngoài vườn kia – lộc non đang nhú đợi,

Mưa xuân về, phơi phới những chồi xanh…

 

Thời gian trôi…. thật quá nhanh,

Chút việc riêng con phải đành xa Mẹ.

Lúc chia tay – Mẹ nói:  Hè về nhé…

Đâu ngờ đây: Lần gặp Mẹ cuối cùng…

                                           N.N

 

Trả lời